CHẤN THƯƠNG Ở TRẺ EM DƯỚI 15 TUỔI ĐIỀU TRỊ TẠI CÁC CƠ SỞ Y TẾ TỈNH NAM ĐỊNH GIAI ĐOẠN 2018 - 2022

Mai Anh Đào1,
1 Trường Đại học Điều dưỡng Nam Định

Nội dung chính của bài viết

Tóm tắt

Mục tiêu: Mô tả thực trạng chấn thương ở trẻ em dưới 15 tuổi tại tỉnh Nam Định giai đoạn 2018-2022. Phương pháp: Thiết kế nghiên cứu mô tả cắt ngang. Đối tượng nghiên cứu là hồ sơ bệnh án điều trị từ năm 2018-2022 tại 21 cơ sở khám chữa bệnh từ tuyến huyện trở lên của tỉnh Nam Định. Kết quả: Nhóm trẻ dưới 6 tuổi, tỉ lệ trẻ nam bị chấn thương chiếm 61.2%, nhóm trẻ từ 6 đến dưới 15 tuổi trẻ nam bị chấn thương là 53.8%. TNGT là nguyên nhân chủ yếu gây chấn thương ở cả hai nhóm tuổi, trẻ dưới 6 tuổi 86.2%, nhóm từ 6 đến dưới 15 tuổi 74.8%. Phần lớn chấn thương đều điều trị nội trú 65.5% trẻ dưới 6 tuổi và 68% trẻ từ 6 đến dưới 15 tuổi. Chấn thương đầu mặt cổ nhóm 6-<15 tuổi tỷ lệ cao hơn đáng kể 72.2%. Chấn thương ngực, lồng ngực nhóm 6-<15 tuổi tỷ lệ rất cao 92.3%. Đa chấn thương nhóm 6-<15 tuổi tỷ lệ cao 90.4%. Chấn thương đầu mặt cổ ở nhóm trẻ dưới 6 tuổi phổ biến nhất (45.9%). Nhóm tuổi <6 tuổi, tỷ lệ chấn thương tăng từ 14.9% năm 2018 lên 23.7% năm 2019, sau đó giảm xuống 15.2% năm 2021 và lại tăng cao nhất là 25.9% vào năm 2022. Nhóm tuổi 6 - <15 tuổi xu hướng biến động với tỷ lệ chấn thương đạt cao nhất 27.5% vào năm 2019, giảm xuống còn 13.8% vào năm 2021 và tăng lại lên 22.8% vào năm 2022. Kết luận: Chấn thương ở trẻ em chủ yếu do tai nạn giao thông, với trẻ nhỏ chấn thương đầu mặt cổ tỷ lệ cao so với vị trí cơ thể còn lại, với trẻ lớn chấn thương ngực, lồng ngực chiếm tỷ lệ cao nhất. Việc xác định nguyên nhân, vị trí cơ thể chấn thương giúp đưa ra chiến lược để ứng phó phù hợp.

Chi tiết bài viết

Tài liệu tham khảo

1. Bộ Y tế. Báo cáo tổng kết công tác y tế năm 2021 và nhiệm vụ, giải pháp chủ yếu năm 2022.
2. Nguyễn Văn Hùng (2019), Nghiên cứu tai nạn thương tích ở trẻ em dưới 16 tuổi và hiệu quả can thiệp của mô hình cộng đồng an toàn tại các xã vùng ven, thành phố Buôn Ma Thuột, tỉnh Đắk Lắk, Luận án Tiến sĩ Y tế công cộng, Trường Đại học Y Dược Huế.
3. Nguyễn Thị Thu Huyền, Lương Mai Anh và cộng sự (2016), “Tình hình tử vong trẻ em và vị thành niên từ 0-19 tuổi do tai nạn thương tích tại Việt Nam giai đoạn 2005-2014”, Tạp chí Y học dự phòng, tập 26, số 11 (184), tr.250.
4. Phạm Đoàn Ngọc Tuân và cộng sự (2023). Kết quả điều trị chấn thương ngực kín tại bệnh viện đa khoa Thành phố Cần Thơ. Tạp chí Y Dược học Cần Thơ, 59, 100-109. https://doi.org/10. 58490/ctump.2023i59.1676.
5. Mạnh Tuấn Hà (2021). Nghiên cứu về nguyên nhân gây chấn thương đầu ở trẻ em. Tạp Chí Y học Việt Nam, 503(1). https://doi.org/10.51298/ vmj. v503i1. 729
6. Le, L. T., et al. (2019). "Wound Management: Clinical Perspectives." Journal of Wound Care.
7. WHO (2006), Child and adolescent injury prevention: A WHO plan for action 2006-2015, World Health Organization: Geneva, Switzerland.