MỘT SỐ YẾU TỐ NGUY CƠ GÂY TÁI PHÁT VÀ ĐÁNH GIÁ NGHIỆM PHÁP DIX- HALLPIKE TRONG CHẨN ĐOÁN CHÓNG MẶT TƯ THẾ KỊCH PHÁT LÀNH TÍNH
Nội dung chính của bài viết
Tóm tắt
Mục tiêu: Nghiên cứu một số yếu tố nguy cơ gây tái phát và đánh giá tỷ lệ dương tính của nghiệm pháp Dix - hallpike trong chẩn đoán chóng mặt tư thế kịch phát lành tính. Đối tượng nghiên cứu: 80 bệnh nhân chóng mặt tư thế kịch phát lành tính được chẩn đoán và điều trị tại Khoa Nội Thần kinh - Bệnh viện Đa khoa Hoàn Mỹ Cửu Long từ tháng 3/2023 đến tháng 09/2024. Phương pháp nghiên cứu: Nghiên cứu mô tả cắt ngang. Kết quả: Tuổi trung bình của nhóm bệnh nhân nghiên cứu là 65,35±11 tuổi, nữ giới chiếm 80%, tỷ lệ bệnh nhân có tái phát trong tiền sử là 75%, chỉ số BMI trung bình là 22,7±2,6 kg/m2. Yếu tố nguy cơ gây tái phát chóng mặt tư thế kịch phát lành tính: loãng xương (p < 0,001; OR = 5,7 (2,1 – 15,7)). Các yếu tố nguy cơ có khả năng gây tái phát BPPV: bệnh lý tim mạch (p= 0,4; OR = 1,64 (0,49 – 5,5)), đái tháo đường type 2 (p = 0,39; OR = 1,59 (0,54 – 4,7)), rối loạn lipid máu (p = 0,1; OR = 2,1 (0,84 – 5,4)), migraine (p= 0,2; OR = 2,1 (0,63 – 7,33)), chấn thương đầu (p = 0,06; OR = 4,2 (0,86 – 20,1)). Tỷ lệ nghiệm pháp Dix-Hallpike dương tính ở lần 1 là 73,8%, lần 2 có thêm 11,2% dương tính. Kết luận: Chóng mặt tư thế kịch phát lành tính thường gặp, đặc biệt ở nữ giới (80%), có 63,8% bệnh nhân có tiền sử tái phát. Loãng xương được xác định là yếu tố nguy cơ tái phát có ý nghĩa thống kê, trong khi các bệnh lý tim mạch, đái tháo đường, rối loạn lipid máu và migraine chỉ cho thấy xu hướng liên quan. Nghiệm pháp Dix-Hallpike có tỷ lệ dương tính cao (85%) và cần thực hiện ít nhất 2 lần.
Chi tiết bài viết
Từ khóa
chóng mặt tư thế kịch phát lành tính (BPPV), yếu tố nguy cơ, nghiệm pháp Dix-Hallpike
Tài liệu tham khảo
2. Võ Hồng Khôi, Nguyễn Văn Quân (2023), “Một số yếu tố liên quan đến chóng mặt tư thế kịch phát lành tính”, Tạp chí Y học Việt Nam, tr.527.
3. Chen, Jinbao, Zhao, Weisong, et al. (2020), “Risk factors for the occurrence of benign paroxysmal positional vertigo: a systematic review and meta-analysis”, Frontiers in neurology, 11, pp.506.
4. Imai, Takao, Takeda, Noriaki, et al. (2017), “Classification, diagnostic criteria and management of benign paroxysmal positional vertigo”, Auris Nasus Larynx, 44, pp.1-6.
5. Moreno, José Luis Ballve, Muñoz, Ricard Carrillo, et al. (2021), “Responses to the Dix-Hallpike test in primary care: a comparison between subjective and objective benign paroxysmal positional vertigo”, Atención Primaria, 53, pp.102023.
6. Nuti, Daniele, Masini, Maurizio and Mandala, Marco (2016), “Benign paroxysmal positional vertigo and its variants”, Handbook of clinical neurology, 137, pp.241-256.
7. Swain, Santosh, Behera, Ishwar Chandra and Sahu, Mahesh Chandra (2018), “Prevalence of Benign Paroxysmal Positional Vertigo: Our experiences at a tertiary care hospital of India”, Egyptian Journal of Ear, Nose, Throat and Allied Sciences, 19, pp.87-92.
8. Von Brevern, Michael (2013), “Benign paroxysmal positional vertigo”, pp.204-211.